GỬI NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG TÊN 20/10

Giữa muôn vạn người lướt qua nhau trên hành trình đi tìm giá trị của cuộc sống. Có ít lắm những người gọi là tri kỷ sẽ cùng ta đi đến tận cuối con đường. Nhưng mỗi “vì sao” đã từng lướt qua cuộc đời, đều đáng để trân trọng và ghi nhớ, bởi ngôi sao đó đã chiếu sáng giúp ta nhận ra vẫn còn yêu thương bên mình. Vẫn còn đó những điều tốt đẹp dẫu cho cuộc sống có xô bồ đến đâu, có đẩy mối quan hệ giữa người và người xa đến đâu.

Tôi mải đi tìm cho mình chân lý của cuộc sống giản đơn nhưng không bình lặng, không ồn ào cũng chẳng để bị lãng quên. Tôi cố gắng nắm bắt những thước phim diễn ra ngay trên con đường mà hằng ngày tôi vẫn đi, để mỉm cười vô tư lự vì một điều thú vị nhỏ nhoi đang diễn ra trước mắt.

Một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, tôi lặng lẽ trở về nhà sau giờ tan sở, mắt đưa mông lung quanh mọi thứ, cho những suy nghĩ vẩn vơ bay vào vô định. Bất chợt, tôi gặp ánh mắt đang dõi theo mình. Khẽ chút rùng mình, giữa phố Sài thành tất bật và nhiều mưu toan, tự lúc nào trong tôi hai chữ “cảnh giác” đã hiện nguyên và lớn dần theo cơ số tuổi. Tôi sợ ánh mắt của người lạ, sợ tiếng gọi của người tôi không quen, sợ những hành động dù vô hại. Tôi cố bước thật nhanh để cái cảm giác như bị theo dõi không ám ảnh, nhưng cũng tò mò nên hữu ý nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc ô tô đậu ngay đằng trước để một lần nữa xác nhận. Ánh mắt của người già, bà vẫn ngồi đó trên chiếc xe đạp cũ chất đầy những bao “phế thải” chăm chăm về phía tôi_đang vội vã rời đi.


Thêm một buổi chiều và một buổi chiều nữa, tôi vẫn gặp bà với chiếc xe quen thuộc trên con hẻm gần nhà, vẫn cứ ánh mắt đăm đăm ấy khiến bước chân tôi mỗi lần ghé ngang đều vội vàng theo nhịp tim run lên. Chỉ là tôi đang cảm thấy sợ hãi mà thôi.

Nước trắng xóa đường về chiều nay, tôi như tìm lại tính “hoang dại” của mình lúc xưa, tiếng mưa lách tách hòa cùng tiếng còi xe tạo nên một mớ hỗn độn vô cùng. Như một con chuột nhắt ướt nhẹp và mềm nhũn, tôi vẫn ung dung bước đi mặc nhiên cho những ánh mắt nhìn mình lạ lẫm. Tôi thấy bà đang co ro trên xe dưới mái hiên của công ty gần đó. Có lẽ vì lạnh, bà đưa hai tay vòng quanh người để tìm chút hơi ấm. Có gì đó thắt lại trong tôi, liệu rằng có phải thương cảm? Không, chắc không phải thế? Tôi vẫn còn e dè và muốn tránh xa ánh mắt ấy lắm mà. Nhưng hình ảnh bà vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi suốt dọc đường và cả sau đó nữa.

Tôi lại thấy chiếc xe đạp cũ kỹ, mấy chiếc bao đựng giấy báo, ve chai màu trắng, chiếc mũ xám sờn, áo sơ mi xanh da trời bạc màu, đôi dép nhựa đen quen thuộc. Như bao lần khác, tôi cố tình lảng tránh mong sao đi qua đoạn đường này thật nhanh. Nhưng rồi, mọi thứ đã thay đổi, không nằm trong dự định.
Bà cất tiếng hỏi tôi sao hôm qua lại đội mưa về như thế? Và bảo rằng thật may vì hôm nay trời vẫn nắng trước khi bước chân tôi kịp xa. Chùng chình, tôi quay người cười lại với bà và giải thích, kèm theo đôi lời hỏi han bà vì cơn mưa chiều qua. Lúc này đây, tôi mới nhận ra ánh mắt ấy thật hiền, những nếp nhăn ấy tràn nhiều niềm thương, và ngay cả tiếng âm miền Trung mà bà đang nói cũng ấm áp không kém. Có thể nào gương mặt này đã khiên tôi rụt rè sợ hãi? Có thể nào ánh mắt kia lại khiến tôi liên tưởng đến những điều xấu? Thật may, tôi kịp nhận ra trước khi quá muộn. Nếu không, có lẽ, tôi đã đánh mất một điều đáng quý mà tôi luôn đi tìm trên hành trình của mình.

Nhiều buổi chiều như thế trôi qua, tôi đã mong khoảng cách đường về ngắn lại. Để nhìn thấy dáng người gầy nhỏ bên cạnh chiếc xe đạp cũ với bao đồ phế thải mà bà đã vất vả cả ngày. Để cúi đầu chào bà và nhận lại nụ cười thật hiền kèm theo vài lời hỏi han, như đã thành thói quen mỗi ngày lúc đi làm về. Cũng có nhiều hôm tôi không thấy bà ở đó, ấy là vào những ngày mưa lúc giữa chiều, tôi đoán bà đã về nhà, hoặc tìm một nơi nào đó có mái hiện rộng hơn nơi này. Thế là ngày hôm sau, tôi có thêm nhiều câu hỏi để được nói chuyện lâu hơn với bà. Lòng bỗng thấy nhẹ nhàng lạ. Có lẽ, nhìn bà, tôi nhớ ngoại nhiều, nhớ nụ cười, ánh mắt, và cả nếp nhăn trên gương mặt nhiều tuổi, trên đôi tay gầy từng trải. Bà hỏi thăm về tôi rất nhiều, tôi như cô bé lí lắc mới lớn bi bô kể cho bà tất tần tật những điều bà thắc mắc. Nhưng tôi chưa từng hỏi bà câu nào ngoài những lời hỏi thăm bình thường dù cũng rất muốn biết, vì tôi sợ, sợ sẽ chạm vào điều gì đó không nên. Chỉ cần được gặp bà hằng ngày, thấy bà còn khỏe mạnh và vui vẻ như thế cũng đã đủ với tôi.

Hôm nay, mọi người trong công ty rộn ràng góp ý cho chương trình chào đón 20/10 sắp tới. Ai cũng hào hứng với những tiết mục, với những món quà nhỏ nhiều tấm lòng của các anh. Tất nhiên chị em Vietsol chúng tôi là phấn khởi nhất. Không hẳn với ý nghĩa cao sang được tôn vinh, chỉ là cảm giác được quan tâm, chiều chuộng cho một ngày nhiều niềm vui hơn ngày thường.

Trong niềm hân hoan được chung vui ngày đặc biệt cùng đại gia đình Vietsol, tôi chợt nhớ đến bà, người tôi quen nhưng chưa từng biết tên trên con hẻm gần nhà. Thầm nghĩ sẽ có ai chúc mừng bà một ngày như thế.
Cả mẹ, cả dì, cả những người người chị đang nặng gánh mưu sinh trên tấm thân gầy nhỏ, ai sẽ chúc mừng họ vào dịp mà lẽ ra, họ chỉ nên nhận được yêu thương trọn vẹn.

Ai cũng bảo tôn vinh người phụ nữ, ai cũng bảo trân trọng một nửa thế giới, ai cũng bảo những điều tuyệt vời nhất sẽ dành cho phái đẹp. Nhưng thật ra, có mấy ai được như thế, khi mà gánh nặng đôi vai của nhọc nhằn cuộc sống khiến nhiều người không kịp nhận ra ngày tháng. Họ chỉ cần thấy những đứa trẻ được ăn no, có thêm áo mới, đến trường đầy đủ. Họ chỉ cần thấy chồng của mình tháng này không còn ưu sầu vì cơm áo, gạo, tiền như tháng trước. Vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Giữa bao trân quý trong những dịp đặc biệt và cả nhật thường. Tôi chỉ mong sao ai đó sẽ nhớ đến những người phụ nữ quan trọng của đời mình, dành riêng vài phút ngắn ngủi để hỏi thăm, để chúc mừng, để sẻ chia lo lắng, để họ được cảm nhận bình yên trong niềm vui bé nhỏ. Những người phụ nữ không tên, điều diệu kỳ của cuộc sống!