Mưa đêm trong mắt em…

2008: Em, khi ấy, thường cố nốc những ly cà phê pha vội để có năng lượng cho chuỗi ngày lê thê và trống rỗng đến vô cùng.

Làng đại học, với con đường nhỏ chỉ vài bước chân là đã quay lại điểm bắt đầu, không dài nhưng bao giờ cũng xa xăm. Em cố tình không bao giờ mang áo mưa. Những chiều lang thang ngày cúp học , em ngang bướng để mình ướt sũng, đi thật chậm dưới mưa lạnh ngắt, thậm chí rát cả mắt nhưng vẫn thả mình theo những suy nghĩ miên man, lê từng bước chân mệt mỏi một cách vô định. Con đường ấy lúc nào cũng nhộn nhịp, cái làng nhỏ ấy lúc nào cũng đông vui nhưng sao chưa bao giờ em thấy vui. Và rồi, em về nhà nằm trên giường bệnh mấy ngày liền vì cái lí do mà tụi bạn em cho là hâm, vô tình quên mang áo mưa…

2009: Em bắt đầu uống cà phê nhiều hơn. Và em cũng bắt đầu giấu giếm nỗi buồn vào đêm, nhiều khi muốn bật khóc trong sự bất lực đến mức vô vọng.

Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày của làng dường như cũng phải nhường chỗ cho những cơn mưa đêm. Những đêm có mưa, dù là 2h sáng em vẫn mở tung cửa, ngồi vắt vẻo trước cửa nhìn con đường vắng vẻ trước nhà, chỉ có những lúc này, em mới được thỏa thê thả mình vào sự bình yên. Con đường, cái hẻm trước mặt, hằng ngày em vẫn thường đi qua đó, nhưng chưa bao giờ cho em cảm giác đã từng…

2010: Sài Gòn có những cơn mưa bất chợt, em cùng anh lang thang Sài thành. Ngồi sau vai anh, em luôn tự hỏi mình sẽ có lần nữa không, có lần nữa được đi với anh giữa trời mưa không. Nhưng rồi thời gian qua đi, em nhận ra đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, có lẽ mưa và anh không đến với em cùng một lúc… Không biết tự bao giờ, em uống cà phê nhiều hơn, thậm chí vào quán nhiều lúc uống cà phê đen không đường. Em dường như trầm hơn qua từng câu nói. Ngôn ngữ nhiều khi cũng biết lây lan nỗi buồn….

2011: Lần đầu tiên em nhìn mưa đêm ở thành phố, em đã rời xa làng…Tất cả như mới ngày hôm qua. Em học cách nhìn cuộc sống dịu dàng hơn một chút. Em pha li cà phê sữa mỗi sáng để kéo mình ra khỏi giấc ngủ lì, bộn bề lo toan cuộc sống. Đêm lạnh, hớp từng ngụm cà phê nóng và nghe tiếng mưa cũng là một sở thích không đến nỗi nào. Ai cũng bảo mưa buồn, đúng là buồn thật, nhưng với em, mưa làm em sống lại đâu đó một quãng đời đã qua để có em của ngày hôm nay. Ai rồi cũng phải ít nhất một lần trải qua mất mát, nhưng để người ta thừa nhận nó là một phần của cuộc sống thì ít ai làm được. Trốn chạy để rồi bất chợt đau thôi thì cứ nhẹ nhàng mà chung sống. Với em, cách duy nhất để không mất mát… là chấp nhận nó.

…Và em vẫn uống cà phê…