Có những khi
Có những khi, lang thang trên đường, bỗng dưng chạy thật chậm, cảm thấy bình yên vô cùng. Khi ngước lên gặp những cánh diều rực rỡ sắc màu thong thả chu du khám phá bầu trời, lại bình thản và nhẹ nhõm. Có khi trăng mọc sớm với màu vàng rất nhạt nằm chếch giữa những cánh diều. Cảnh đẹp như trong thơ.
Có những khi, lang thang trên đường, tự nhiên sững sờ vì một cái bóng vượt lên. Sao lại có người giống người như thế, chắc chắn không thể là người đó xuất hiện ở đây được. Giật thót mình. Cứ vài lần như thế, sau rồi thở phào khi thấy tim không còn nhói lên vài cái khi bắt gặp một hình bóng quen quen nữa.
Có những khi, lang thang trên đường, ngang qua một tiệm CD, nghe được một bài hát gắn với một kỷ niệm nào đó, dù vui hay buồn, cũng thấy lòng chùng xuống.
Có những khi, lang thang trên đường, mong có một ai đó cũng chầm chậm ngang qua, rồi đột nhiên quay phắt lại, rồi cả hai cùng "Á" lên mừng rỡ. Đó là khi tình cờ gặp được một người bạn cũ giữa đường, rồi hoặc là huyên thuyên đủ thứ chuyện, hoặc là nói qua nói lại được vài câu thì bỗng nhiên nhạt thếch.
Có những khi, lang thang trên đường, muốn cho con đường dài mãi, để được đi hoài dưới hàng cây mát rượi, được nghe mãi mùi hoa thoang thoảng đâu đó, dịu lòng...
Có những khi, lang thang trên đường, ngỡ ngàng nhận ra sao xung quanh người ta toàn đi đôi đi cặp, bất giác nhìn xuống đôi tay đang cầm lái, chạnh lòng...
Có những khi, lang thang trên đường, muốn lắm mình cũng là con đường, để đưa bước chân ai về nơi mình muốn đến…
(Sưu Tầm)